| but this time it was more intense than it had ever been. The silence of the night, the vague outlines of the furniture in the dark room, the distant noise of a passing train - everything felt so alien, so hostile, and so utterly meaningless that it created in me a deep loathing of the world. The most loathsome thing of all, however, was my own existence. What was the point in continuing to live with this burden of misery? Why carry on with this continuous struggle? I could feel that a deep longing for annihilation, for nonexistence, was now becoming much stronger than the instinctive desire to continue to live. | | nhưng lần này cảm giác ấy mãnh liệt chưa từng có. Sự im lặng của đêm khuya, dáng vẻ lờ mờ của đồ đạc trong căn phòng tối, tiếng xe hơi rì rầm từ xa vọng lại – mọi thứ rất xa lạ, rất thù nghịch, và hoàn toàn vô nghĩa đến nỗi tôi cảm thấy ghê tởm mọi thứ. Nhưng cái làm tôi ghê tởm nhất chính là sự tồn tại của bản thân mình. Tiếp tục sống với gánh nặng khốn khổ này để làm gì? Tại sao tôi cứ phải lao vào cuộc đấu tranh không phút ngơi nghỉ này cơ chứ? Tôi cảm thấy tận đáy lòng mình sự chờ mong bị hủy diệt, để không còn phải tồn tại nữa, giờ đây còn mạnh mẽ hơn cả bản năng muốn tiếp tục sống. | | nhưng lần nầy cảm giác ấy trầm trọng hơn bao giờ hết. Sự im lặng về đêm, những bóng dáng lờ mờ của đồ đạc trong căn phòng ảm đạm, tiếng ầm ì nặng nề của con tàu từ xa vọng lại - tôi cảm thấy mọi thứ quanh tôi thật xa lạ và vô nghĩa. Điều nầy làm cho tôi có một cảm giác chán ghét mãnh liệt: Tôi cảm thấy chán ghét cả thế giới này. Nhưng cái mà tôi chán ghét nhất là sự hiện hữu của chính bản thân tôi trong cuộc đời nầy. Đã nhiều lần tôi tự hỏi: "Tại sao tôi phải tiếp tục sống với gánh nặng khổ đau này? Tại sao tôi phải tiếp tục chịu đựng sự vật lộn không ngừng này?". Tôi có thể cảm thấy một ước muốn mãnh liệt là được hoại diệt, được biến mất trên cõi đời. Ước muốn đó càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, đến độ còn mạnh hơn cả bản năng sinh tồn ở trong tôi. | | nhưng lần nầy nó mãnh liệt hơn bao giờ hết. Sự im lìm về đêm, những bóng mờ của bàn ghế trong phòng tối, tiếng ồn của xe lửa từ xa - tất cả thật là xa lạ, thật hằn học và thật là vô nghĩa đến nổi nó tạo trong tôi một cảm giác chán ghét cùng cực cái thế giới nầy. Tuy nhiên cái chán ghét nhất, hơn tất cả, là sự hiện hữu của chính bản thân tôi. Cứ tiếp tục sống với sự đau khổ nặng nề nầy thì có ý nghĩa gì? Tại sao phải tiếp tục với sự vật vã triền miên nầy? Tôi có thể cảm giác ra được sự mong mỏi sâu sa về một sự hủy diệt, không còn hiện hữu, nó lúc ấy trở nên mãnh liệt còn hơn cả bản năng muốn sinh tồn. |
Chưa có cảm nhận nào -_-