8
I dwelt in states of such indescribable bliss and sacredness that even the original experience I just described pales in comparison. A time came when, for a while, I was left with nothing on the physical plane. I had no relationships, no job, no home, no socially defined identity. I spent almost two years sitting on park benches in a state of the most intense joy. But even the most beautiful experiences come and go. More fundamental, perhaps, than any experience is the undercurrent of peace that has never left me since then. Sometimes it is very strong, almost palpable, and others can feel it too. At other times, it is somewhere in the background, like a distant melody. | Tôi lưu trú trong trạng thái hạnh phúc và kỳ diệu không thể tả được, nó còn sung mãn hơn cả kinh nghiệm ban sơ mà tôi vừa kể trên nữa. Có dạo tôi không còn điều kiện mưu sinh nào cả, lại chẳng có quan hệ thân thuộc gì, không việc làm, không nhà cửa, không giấy tờ tùy thân. Tôi trải qua gần hai năm ngồi trên ghế đá công viên trong trạng thái hân hoan mãnh liệt nhất. Nhưng kinh nghiệm dù có đẹp đẽ thế mấy đi nữa cũng đến rồi đi. Có lẽ điều quan trọng hơn bất cứ kinh nghiệm nào khác là dòng chảy thanh bình chẳng bao giờ rời khỏi tôi kể từ lúc đó. Có lúc nó rất mãnh liệt, hầu như sờ thấy được, và người khác cũng có thể cảm nhận được. Có lúc nó chìm khuất bên dưới, giống như một giai điệu xa xôi. | Tôi tiếp tục an trú trong trạng thái an lạc và thiêng liêng không thể diễn tả được nầy, nhưng lần này cường độ của niềm hoan lạc và hạnh phúc ấy còn sâu sắc hơn nhiều lần so với trải nghiệm ban đầu. Suốt gần trọn 2 năm sau đó, tôi thường thích ngồi yên trên những chiếc ghế đá trong công viên với một trạng thái an lạc sâu thẳm không thể diễn tả được. Tôi không còn thiết gì đến thế giới bên ngoài, không cần quan hệ với ai, không màng gì đến danh lợi cuộc đời... Bất cứ điều gì vui sướng nhất trên đời đếu có thể đến rồi qua đi, duy chỉ có cảm giác an bình sâu thẳm là vĩnh viễn ở lại và không bao giờ rời xa tôi. Có lúc trạng thái nầy mạnh mẽ đến nổi người khác cũng có thể cảm nhận được, nhưng có lúc nó lại chìm sâu, lắng vào bên trong, thầm lặng chảy như một giai điệu xa vời. | Tôi sống trong tình trạng thiêng liêng vui sướng rất khó diễn tả ấy mà ngay cả kinh nghiệm tôi vừa mới kể so ra còn thua kém. Và rồi cũng có một khoảng thời gian lâu, tôi không còn điều kiện sinh sống. Tôi không có quan hệ thân thuộc, không việc làm, không nhà, không chức phận gì hẳn hoi trong xã hội. Gần 2 năm trời tôi có thói quen ngồi trên ghế đá công viên với niềm hân hoan mãnh liệt. Cho dù các kinh nghiệm đẹp đẽ nhất, cũng sẽ đến rổi đi. Điều căn bản hơn tất cả các trải nghiệm đó có lẽ là sự thanh bình như làn sóng thầm lặng chưa bao giờ từng xa rời tôi từ lúc đó. Có khi nó rất mãnh liệt như có thể sờ được, và người khác cũng có thể cảm nhận được. Có khi, nó sâu lắng đâu đó ở phía sau, như là một bản nhạc du dương phía xa xa. |
Chưa có cảm nhận nào -_-