3
"I cannot live with myself any longer." This was the thought that kept repeating itself in my mind. Then suddenly I became aware of what a peculiar thought it was: "Am I one or two? If I cannot live with myself, there must be two of me: the 'I' and the 'self' that 'I' cannot live with". "Maybe," I thought, "only one of them is real." I was so stunned by this strange realization that my mind stopped. I was fully conscious, but there were no more thoughts. Then I felt drawn into what seemed like a vortex of energy. It was a slow movement at first and then accelerated. I was gripped by an intense fear, and my body started to shake. | Ý tưởng lặp đi lặp lại mãi trong đầu tôi là: “Tôi không thể sống với mình được nữa”. Rồi tôi chợt nảy ra một ý nghĩ thật kỳ quặc: “Tôi là một hay hai người? Nếu tôi không thể sống với chính mình, vậy thì hẳn phải có đến hai cái tôi: Tôi và cái tôi của mình, là cái tôi không thể chung sống được. Nhưng có lẽ chỉ có một cái là thật thôi”. Sự nhận biết kỳ lạ này làm tôi sững sờ đến nỗi tâm trí đột nhiên ngừng bặt. Tôi vẫn ý thức trọn vẹn, nhưng không còn suy nghĩ nữa. Rồi tôi thấy mình như bị cuốn hút vào một cơn lốc xoáy trùng trùng năng lượng. Thoạt đầu cơn lốc ấy chuyển động rồi gia tốc dần lên. Tôi cảm thấy cực kỳ khiếp hãi, cơ thể tôi bắt đầu run lên cầm cập. | Có một ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu tôi: "Tôi không thể sống với chính mình thêm được nữa!". Rồi tôi chợt nhận ra ý nghĩ kỳ lạ nầy của mình: "Vậy trong tôi có một hay hai con người? Nếu tôi đã không thế sống với chính mình, có nghĩa là phải có hai con người ở trong tôi: tôi và một cái tôi khác mà tôi không thể chịu đựng được nữa". Rồi tôi thầm nghĩ, có lẽ chỉ có một trong hai là thật. Tôi kinh ngạc tột độ trước nhận xét kỳ lạ này của mình đến nổi những suy tư thường có ở trong tôi hoàn toàn im bặt. Tôi vẫn còn nhận biết mọi chuyện chung quanh thật rõ ràng, nhưng trong tôi không còn một chút ý tưởng hay suy nghĩ gì nữa. Ngay sau đó, tôi cảm thấy như mình đang bị hút vào một vùng xoáy ở bên trong, càng lúc càng mạnh mẽ. Tôi hoảng hốt đến run bắn người lên. | "Tôi không thể sống với chính tôi thêm được nữa." Ý tưởng nầy cứ lặp đi lặp lại trong đầu của tôi. Rồi bất thình lình tôi chợt nhận ra cái ý tưởng nầy thật là kỳ lạ: "Tôi là một hay là hai? Nếu tôi không thể sống với chính tôi, vậy là phải có hai cái tôi: cái "tôi" và một cái "tự ngã" mà "tôi không thể sống với nó". Tôi nghĩ "Có thể là chỉ có một trong hai là thật mà thôi." Tôi thật là kinh ngạc trước sự phát hiện lạ lùng nầy đến nổi tâm trí tôi hoàn toàn ngưng bặt. Tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không còn một vọng tưởng nào nữa. Rồi tôi cảm thấy một sức hút cuốn tôi vào một khoảng không. Mới đầu thì chậm và rồi nó càng cuộn nhanh hơn. Sự hãi hùng ập lấy tôi, và cơ thể tôi bắt đầu run bần bật. |
Chưa có cảm nhận nào -_-