| I understood that the intense pressure of suffering that night must have forced my consciousness to withdraw from its identification with the unhappy and deeply fearful self, which is ultimately a fiction of the mind. This withdrawal must have been so complete that this false, suffering self immediately collapsed, just as if a plug had been pulled out of an inflatable toy. What was left then was my true nature as the ever-present I am: consciousness in its pure state prior to identification with form. Later I also learned to go into that inner timeless and deathless realm that I had originally perceived as a void and remain fully conscious.
|
| Tôi hiểu rằng áp lực thống khổ kinh khủng đêm hôm đó đã buộc ý thức của tôi xóa tan ảo tưởng đồng hóa tâm trí vào Cái Tôi khốn khổ và đầy sợ hãi. Sự giải trừ đó toàn triệt đến nỗi Cái Tôi giả tạo khốn khổ này tức thì sụp đổ, giống như nắp van vọt ra khỏi món đồ chơi căng đầy hơi. Cái còn sót lại khi ấy chính là bản tính chân thật của tôi, là bản thể hiện tiền vĩnh hằng của tôi: tức là ý thức trong trạng thái thuần khiết trước khi đồng hóa với hình tướng bên ngoài. Về sau tôi cũng học được cách tiến vào lãnh địa phi thời gian và vĩnh cửu nội tại, mà khởi thủy tôi thấy giống như một khoảng không trống rỗng và vẫn hoàn toàn ý thức mọi việc. |
| Tôi hiểu ra là áp lực cực độ của nổi khổ cùng tận ở trong tôi đêm đó đã buộc tâm thức của tôi phải thoát ly ra khỏi bản ngã, cái bản ngã bị khống chế bằng những ảo tưởng bất hạnh và cảm xúc khổ đau, được sáng tạo nên bởi chính trí năng và những suy tưởng mông lung. Đây có lẽ là một sự thoát ly toàn diện khiến cho cái bản ngã giả tạo và sai lầm trong tôi lập tức bị sụp đổ, y như cái nút chặn bỗng nhiên bị mở tung ra trên một trái bóng đang căng phồng hơi. Phần còn lại ở trong tôi chính là bản chất đích thực của tôi: Một trực giác thuần khiết về hiện hữu và đời sống trước khi bị trí năng hay suy tư xen vào. Sau đó tôi học cách đi vào trạng thái không-thời-gian và vô cùng tận này ở trong tôi (điều mà trước đây tôi cứ tưởng đó chỉ là một khoảng trống không) mà vẫn giữ được cho mình sự sáng suốt tỉnh táo. | | Tôi hiểu rằng cái áp lực đau khổ tột cùng đêm ấy chắc chắn đã buộc ý thức tôi phải rút khỏi khỏi sự đồng hóa với cái Ngã giả tưởng đầy đau khổ và sợ hãi, nói cho cùng là do trí óc tạo ra. Sự thoát ly nầy triệt để đến nổi cái Ngã đau khổ ảo tưởng nầy ngay lập tức sụp đổ, giống như một cái nút bít hơi được rút ra khỏi một bong bóng đang căng phồng. Và cái còn lại trong tôi là cái bản chất chân thật hiện tiền và vĩnh cửu: là một trực giác trong trạng thái thuần khiết trước khi hòa lộn với hình tướng bên ngoài. Sau nầy tôi cũng đã học cách đi vào trạng thái nội tại bất tử và phi-thời-gian ấy mà lúc đầu tôi tưởng nó như là một khoảng trống vô tri, nhưng giờ vẫn hoàn toàn tỉnh giác. | |
Chưa có cảm nhận nào -_-