4
I heard the words "resist nothing," as if spoken inside my chest. I could feel myself being sucked into a void. It felt as if the void was inside myself rather than outside. Suddenly, there was no more fear, and I let myself fall into that void. I have no recollection of what happened after that. I was awakened by the chirping of a bird outside the window. I had never heard such a sound before. My eyes were still closed, and I saw the image of a precious diamond. Yes, if a diamond could make a sound, this is what it would be like. I opened my eyes. | Tôi nghe thấy tiếng nói: "Chống cự vô ích", như thể phát ra từ bên trong lồng ngực mình. Tôi thấy mình bị hút vào một khoảng không trống rỗng, như thể khoảng trống ấy ở bên trong chứ chẳng phải bên ngoài người tôi. Thình lình không còn nỗi sợ hãi nào nữa, rồi tôi để mình rơi tọt vào khoảng không trống rỗng ấy. Sau đó tôi chẳng còn nhớ gì nữa. Tôi bị đánh thức dậy bởi tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ. Trước đây tôi chưa bao giờ được nghe một âm điệu du dương đến thế. Cùng lúc ấy, mặc dù mắt vẫn còn nhắm mà tôi lại thấy hình ảnh một viên kim cương quý giá. Phải, nếu viên kim cương có thể phát ra tiếng thì âm điệu phải như thế. Tôi mở mắt. | Nhưng bỗng nhiên có một tiếng nói như phát ra ở trong tôi rằng: "Không cần phải chống cự gì cả!". Và tôi có cảm giác rằng mình đang bị cuốn mất vào trong một khoảng không vô đáy. Khoảng trống nầy rõ ràng không phải là ở bên ngoài, mà ở ngay trong tôi. Đột nhiên, tôi không còn cảm thấy sợ hãi gì nữa và tôi buông xuôi hết tất cả, để mình rơi vào khoảng không đó. Sau những phút giây này, tôi không thể hồi tưởng lại được những gì đã xảy ra với mình. Tiếng chim hót sớm mai ngoài cửa sổ đã đánh thức tôi dậy. Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nghe thấy một âm thanh nào kỳ diệu đến thế. Tuy mắt vẫn còn nhắm nhưng tôi đã trông thấy hình ảnh một viên kim cương sáng chói. Nếu một viên kim cương có thể phát ra âm thanh, thì đó chính là âm thanh của tiếng chim hót mà sáng hôm ấy tôi đã được nghe. Khi tôi mở bừng mắt ra, | Tôi nghe tiếng nói như là xuất phát từ trong lồng ngực của tôi: "không cần chống cự gì cả". Tôi có thể cảm giác được mình đang bị cuốn hút vào một khoảng không. Tôi cảm thấy khoảng không nầy là ở bên trong tôi chứ chẳng phải bên ngoài. Đột nhiên, tôi không còn sợ hãi nữa và để mình rơi vào khoảng không ấy. Tôi không còn nhớ được gì nữa sau đó. Tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức tôi. Tôi chưa bao giờ nghe được âm thanh như thế. Mắt tôi vẫn còn nhắm và tôi thấy hình ảnh của một viên kim cương quý giá. Vâng, nếu một viên kim cương có thể lên tiếng thì chính là cái âm thanh như chim hót tôi mới vừa nghe đây. Tôi mở mắt ra. |
Chưa có cảm nhận nào -_-